Tôi cứ cố gắng, cứ mải miết đi tìm câu trả lời...nhưng...chỉ càng thêm thất vọng....
Tôi đã coi cậu ấy là một người bạn thân nhưng cái mà tôi nhận lại được từ cậu ấy sao mà phũ phàng... sao mà đắng cay
Cậu ấy đã vứt bỏ tôi...và vì thế tôi cũng sẽ không níu kéo tình bạn này nữa...sẽ để nó chấm dứt tại đây...
Tôi đã quá mệt mỏi rồi...không còn đủ sức để khóc nữa...
Tôi phải học cách chấp nhận...chấp nhận mọi chuyện...để tìm ra cho mình một lối thoát...
Chấp nhận sẽ mang lại khổ đau, thất vọng nhưng chỉ lúc này thôi rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả...
Tôi phải học cách bỏ ngoài tai...
Tôi sẽ cố gắng để quên...quên tất cả, quên mọi chuyện...
Tôi sẽ không đi tìm câu trả lời nữa vì đôi chân tôi đã mệt lắm rồi... và đối với tôi giờ đây câu trả lời ấy chỉ còn là hư vô...
Tôi sẽ rũ bỏ tất cả...
Tôi sẽ để cơn ác mộng ấy qua đi như nó chưa từng đến...chưa từng xảy ra trong cuộc đời của tôi....chưa từng làm lòng tôi phải quặn thắt....và chưa từng làm tôi phải khóc nhiều như thế...
VÀ CÂU CHUYỆN NÀY ĐÃ KẾT THÚC....
Cuộc sống là như thế đấy...
Tôi sẽ không khóc nữa...ít nhất là sẽ không khóc vì cậu ấy nữa...mà có lẽ sẽ khóc cho chính tôi...
P/S: Nếu Trái đất hình vuông thì ta còn có các góc cạnh để trốn tránh, để ẩn náu nhưng Trái đất lại là hình cầu nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời.