Nó biết rằng mình không phải là một con nhóc dễ thương như cái tên ấy, nhưng nó vẫn muốn mọi người gọi mình là thế.
Và từ lâu, nó có thói quen
đặt những cái biệt danh thiên nhiên đáng yêu cho những người bạn thân
yêu của nó. Đơn giản chì vì nó cảm thấy khi bên họ, nó cũng được bảo vệ
và che chở giống như khi khi tồn tại trong thế giới thiên nhiên vậy. Và
trong số những người bạn mà nó yêu mến nhất là nắng và gió.
Nó cảm thấy mình gọi bạn là
nắng là đúng. Nắng có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm
“chói” một đứa nhóc như nó. Hầu như những điều tốt đẹp nhất mà một đứa
con gái muốn có đều hội tụ ở nắng và nó hạnh phúc khi nó là bạn thân của
nắng. Nó thích nge nắng kể chuyện vì hầu như những câu chuyện nào của
nắng cũng khiến nó háo hức giống như lúc đó nó lạc vào một thế giới khác
vậy. Còn những câu chuyện của nó chỉ bé nhỏ giống như cỏ với nắng vậy,
cỏ quá nhỏ bé. Nhưng thật tuyệt vì nắng luôn hào hứng khi trò chuyện với
nó.
Điều luôn làm nó suy nghĩ đó
là gọi bạn là gió có đúng không? Vì như bạn bảo thì bạn chẳng thích gọi
là gió, bởi gió đến và gió sẽ đi, gió không thể ở lại. Bạn không thích
thế, bạn muốn ở lại bên những người thân yêu nhất của mình. Thế nhưng
bạn vẫn vui khi nó gọi bạn là gió vì như thế chứng tỏ rằng nó rất yêu
mến bạn. Gió rất dịu dàng, mang một chút gì đó lạnh lùng khó hiểu nhưng
lại mang cho nó một cảm giác được an toàn.
Điều gì sẽ xảy ra khi cỏ chỉ là một cọng cỏ bình thường, chẳng thể là cỏ ba lá mà mọi người hay đi tìm kiếm?
Sẽ là nói dối nếu cỏ không
hề rung động khi ở bên gió. Nhưng hoàn toàn là sự thật khi cỏ không hề
ghen tị với nắng. Ừ thì mỗi người mỗi vẻ, cứ sống hạnh phúc với những gì
mình có, như thế mới không có lỗi với tạo hóa. Cỏ cảm thấy thích thú
với suy nghĩ tiến bộ này của mình.
Cỏ thích những thứ “gần như
hoàn hảo” giống như ý định làm cầu nối cho nắng và gió. Cứ nghĩ đến viễn
cảnh khi nắng và gió là mợt đôi, cỏ nghĩ sẽ không còn cặp đôi nào hoàn
hảo như thế. Nhưng rồi cỏ cảm thấy sờ sợ, sợ một ngày kia mình sẽ là kì
đà cản mũi cặp đôi ấy. Và rồi cỏ xua tan ý nghĩ đó ngay, vì khi đó cỏ sẽ
“vô tình biến mất” để nhường không gian cho họ.
Nhưng mọi thứ không giống
như cỏ dự trù. Có một cái gì đó khiến cho nắng và gió chẳng thể bên
nhau. Có lần nắng cười “ Nếu cậu cứ mai mối cho nắng và tớ thì tớ sẽ
giận cậu thật đấy”. Nắng bảo nắng chẳng thể xua đi cái lạnh giá trong
tâm hồn của gió. Nắng chỉ mãi là bạn, chia sẽ những điều buồn vui với
gió, mãi chẳng thể chia sẽ những điều thầm kín nhất. Nắng là một người
cầu toàn, hoặc là hoàn hảo thực sự còn nếu là nửa với thì nắng mãi không
thể chấp nhận.
Còn gió thì cứ mãi khó hiểu “ Cậu nghĩ rằng nắng và tớ thật sự là perfect couple àh?”.
Và rồi gió lặng im, nhìn về
xa xăm. Cỏ cảm thấy sợ, sợ những lúc như thế này, khi gió lạnh lùng, nó
muốn làm gì đó giúp gió cười nhưng cỏ lại luống cuống, khổ sở hơn cả
gió. Bên gió, cỏ có biết bao nhiêu điều muốn kể, dù chỉ là những chuyện
không đầu không đuôi hằng ngày của cỏ nhưng rồi tất cả nó kể toàn là về
nắng với vẻ mặt hăng hái. Gió im lặng lắng nge và cỏ nghĩ là những điều
ấy khiến gió quan tâm.
Ý định mai mối không thành,
và cỏ cùng nắng, gió thành bộ ba “không hoàn hảo”. Những thứ không hoàn
hảo thì sẽ nhanh chóng biến mất. Cỏ nghĩ vậy khi gió lên đường du học.
Không quá bất ngờ nhưng với cỏ, nhưng có gì đó quá hụt hẫng. Nỗi sợ kho
một ngày nào đó, gió sánh đôi cùng một người hoàn hảo khác và không còn
thời gian nhiều cho cỏ như khi cỏ và gió là bạn thân cũng không lớn như
nỗi sợ của cỏ bây giờ. Khi nó không còn nhìn thấy gió nữa.
“Tớ và mọi người sẽ nhớ cậu lắm đấy !”. Cỏ buồn rười rượi.
Nhưng gió lại cười như không hề có gì “Sao cậu không bảo rằng cậu sẽ rất nhớ tớ ?”
“Thì có gì khác nhau đâu!”
“Không, khác nhiều lắm đấy…”
Cỏ sợ cách gió dùng từ ngữ,
sợ rằng cỏ ngộ nhận tình cảm của gió dành cho nó. Bởi với cỏ, dẫu mãi
mãi là bạn còn hơn là một tình cảm đặc biệt nào đó nhưng rồi nếu tình
cảm ấy không còn thì không thể quay lại tình bạn như ban đầu.
“ Mọi người chúc cậu mọi
điều tốt lành rồi ! Vậy tớ sẽ chúc cậu điều gì khác lạ tí nhé. Tớ chúc
cậu tới được mọi nơi mà cậu muốn, giống như không gì ngăn cản được gió
vậy.”
“Ừ thì đúng là khác thật. Vì
chẳng ai gọi tớ là gió như cậu vậy. Nhưng đừng chúc tớ đi xa thế, lỡ
một ngày nào đó cậu yêu tớ thì sao?”
“Cậu yên tâm, không có chuyện đó đâu, hì.”
Rồi gió đi, để lại trong
lòng cỏ nhiều điều rối rắm. Cỏ biết mình chẳng thể là cỏ ba lá, chẳng
thể nhận được những hạnh phúc lớn lao và cũng không quá hy vọng vào
những điều vốn không thể, giống như tình cảm của gió. Chỉ có một điều nó
chắc chắn rằng gió sai, đó là “ một ngày nào đó” cỏ yêu gió. Bởi dường
như cỏ nhận ra mình yêu gió từ lâu rồi.
(Sưu tầm)
Và từ lâu, nó có thói quen
đặt những cái biệt danh thiên nhiên đáng yêu cho những người bạn thân
yêu của nó. Đơn giản chì vì nó cảm thấy khi bên họ, nó cũng được bảo vệ
và che chở giống như khi khi tồn tại trong thế giới thiên nhiên vậy. Và
trong số những người bạn mà nó yêu mến nhất là nắng và gió.
[You must be registered and logged in to see this link.]
Nó cảm thấy mình gọi bạn là
nắng là đúng. Nắng có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm
“chói” một đứa nhóc như nó. Hầu như những điều tốt đẹp nhất mà một đứa
con gái muốn có đều hội tụ ở nắng và nó hạnh phúc khi nó là bạn thân của
nắng. Nó thích nge nắng kể chuyện vì hầu như những câu chuyện nào của
nắng cũng khiến nó háo hức giống như lúc đó nó lạc vào một thế giới khác
vậy. Còn những câu chuyện của nó chỉ bé nhỏ giống như cỏ với nắng vậy,
cỏ quá nhỏ bé. Nhưng thật tuyệt vì nắng luôn hào hứng khi trò chuyện với
nó.
Điều luôn làm nó suy nghĩ đó
là gọi bạn là gió có đúng không? Vì như bạn bảo thì bạn chẳng thích gọi
là gió, bởi gió đến và gió sẽ đi, gió không thể ở lại. Bạn không thích
thế, bạn muốn ở lại bên những người thân yêu nhất của mình. Thế nhưng
bạn vẫn vui khi nó gọi bạn là gió vì như thế chứng tỏ rằng nó rất yêu
mến bạn. Gió rất dịu dàng, mang một chút gì đó lạnh lùng khó hiểu nhưng
lại mang cho nó một cảm giác được an toàn.
Điều gì sẽ xảy ra khi cỏ chỉ là một cọng cỏ bình thường, chẳng thể là cỏ ba lá mà mọi người hay đi tìm kiếm?
Sẽ là nói dối nếu cỏ không
hề rung động khi ở bên gió. Nhưng hoàn toàn là sự thật khi cỏ không hề
ghen tị với nắng. Ừ thì mỗi người mỗi vẻ, cứ sống hạnh phúc với những gì
mình có, như thế mới không có lỗi với tạo hóa. Cỏ cảm thấy thích thú
với suy nghĩ tiến bộ này của mình.
Cỏ thích những thứ “gần như
hoàn hảo” giống như ý định làm cầu nối cho nắng và gió. Cứ nghĩ đến viễn
cảnh khi nắng và gió là mợt đôi, cỏ nghĩ sẽ không còn cặp đôi nào hoàn
hảo như thế. Nhưng rồi cỏ cảm thấy sờ sợ, sợ một ngày kia mình sẽ là kì
đà cản mũi cặp đôi ấy. Và rồi cỏ xua tan ý nghĩ đó ngay, vì khi đó cỏ sẽ
“vô tình biến mất” để nhường không gian cho họ.
Nhưng mọi thứ không giống
như cỏ dự trù. Có một cái gì đó khiến cho nắng và gió chẳng thể bên
nhau. Có lần nắng cười “ Nếu cậu cứ mai mối cho nắng và tớ thì tớ sẽ
giận cậu thật đấy”. Nắng bảo nắng chẳng thể xua đi cái lạnh giá trong
tâm hồn của gió. Nắng chỉ mãi là bạn, chia sẽ những điều buồn vui với
gió, mãi chẳng thể chia sẽ những điều thầm kín nhất. Nắng là một người
cầu toàn, hoặc là hoàn hảo thực sự còn nếu là nửa với thì nắng mãi không
thể chấp nhận.
Còn gió thì cứ mãi khó hiểu “ Cậu nghĩ rằng nắng và tớ thật sự là perfect couple àh?”.
Và rồi gió lặng im, nhìn về
xa xăm. Cỏ cảm thấy sợ, sợ những lúc như thế này, khi gió lạnh lùng, nó
muốn làm gì đó giúp gió cười nhưng cỏ lại luống cuống, khổ sở hơn cả
gió. Bên gió, cỏ có biết bao nhiêu điều muốn kể, dù chỉ là những chuyện
không đầu không đuôi hằng ngày của cỏ nhưng rồi tất cả nó kể toàn là về
nắng với vẻ mặt hăng hái. Gió im lặng lắng nge và cỏ nghĩ là những điều
ấy khiến gió quan tâm.
Ý định mai mối không thành,
và cỏ cùng nắng, gió thành bộ ba “không hoàn hảo”. Những thứ không hoàn
hảo thì sẽ nhanh chóng biến mất. Cỏ nghĩ vậy khi gió lên đường du học.
Không quá bất ngờ nhưng với cỏ, nhưng có gì đó quá hụt hẫng. Nỗi sợ kho
một ngày nào đó, gió sánh đôi cùng một người hoàn hảo khác và không còn
thời gian nhiều cho cỏ như khi cỏ và gió là bạn thân cũng không lớn như
nỗi sợ của cỏ bây giờ. Khi nó không còn nhìn thấy gió nữa.
“Tớ và mọi người sẽ nhớ cậu lắm đấy !”. Cỏ buồn rười rượi.
Nhưng gió lại cười như không hề có gì “Sao cậu không bảo rằng cậu sẽ rất nhớ tớ ?”
“Thì có gì khác nhau đâu!”
“Không, khác nhiều lắm đấy…”
Cỏ sợ cách gió dùng từ ngữ,
sợ rằng cỏ ngộ nhận tình cảm của gió dành cho nó. Bởi với cỏ, dẫu mãi
mãi là bạn còn hơn là một tình cảm đặc biệt nào đó nhưng rồi nếu tình
cảm ấy không còn thì không thể quay lại tình bạn như ban đầu.
“ Mọi người chúc cậu mọi
điều tốt lành rồi ! Vậy tớ sẽ chúc cậu điều gì khác lạ tí nhé. Tớ chúc
cậu tới được mọi nơi mà cậu muốn, giống như không gì ngăn cản được gió
vậy.”
“Ừ thì đúng là khác thật. Vì
chẳng ai gọi tớ là gió như cậu vậy. Nhưng đừng chúc tớ đi xa thế, lỡ
một ngày nào đó cậu yêu tớ thì sao?”
“Cậu yên tâm, không có chuyện đó đâu, hì.”
Rồi gió đi, để lại trong
lòng cỏ nhiều điều rối rắm. Cỏ biết mình chẳng thể là cỏ ba lá, chẳng
thể nhận được những hạnh phúc lớn lao và cũng không quá hy vọng vào
những điều vốn không thể, giống như tình cảm của gió. Chỉ có một điều nó
chắc chắn rằng gió sai, đó là “ một ngày nào đó” cỏ yêu gió. Bởi dường
như cỏ nhận ra mình yêu gió từ lâu rồi.
(Sưu tầm)