Có ai đã nói với tôi rằng cầu vồng là chiếc cầu nối hai đường chân trời lại và trên cầu vồng có các thiên thần.
Có ai đã từng nói với ta rằng hãy đem tất cả những chuyện buồn của mình gửi cho cầu vồng, cầu vồng sẽ giúp ta quên nó.
Có ai đã từng nói với tôi rằng bảy sắc cầu vồng chính là bảy sắc màu của cuộc sống …
Khi nào ta hiểu được tất cả những điều đó ta sẽ lớn…
Nhưng sao ban đêm lại không thầy cầu vồng. Dù đêm ấy có mưa? Tôi cảm giác như cầu vồng là hiện thân của sự thanh khiết cầu vồng không xuất hiện trong màn đêm, không xuất hiện trong ánh sáng huyền diệu của ánh trăng, cầu vồng chỉ xuất hiện cùng với ánh nắng mặt trời.
Tôi thần tượng cầu vồng. Cái vệt dài đan xen những màu sắc ấy xuất hiện không dài, không nhiều như mặt trăng và mặt trời nhưng cầu vồng làm người ta mãi nhớ vì vẻ đẹp riêng, sự thu hút riêng của nó.
Tôi muốn sống như cầu vồng, thanh thoát, trong sáng, nhẹ nhàng. Tôi muốn khi tôi mất đi mọi người sẽ mỉm cười với tôi như ta đã mỉm cười với cầu vồng khi cầu vồng mất đi vậy. Cầu vồng không xuất hiện trong đêm, cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Chính điều đấy đã làm cho tôi có sức mạnh để vượt qua mọi điều thử thách trong cuộc sống sau này. Cầu vồng theo tôi mãi trong tuổi nghe chuyện cổ tích và cái tuổi nắng mưa thất thường…Và tôi lớn , tôi suy nghĩ chính chắn hơn, tôi nghĩ về tương lai, về cuộc đời về sự nghiệp của tôi và tôi vẫn gửi gắm ước mơ vào cầu vồng.
Có những điều ước dẫu tôi vẫn luôn cố gửi những mơ ước ấy về phía bầu trời nhưng những nguyện cầu ấy vẫn chưa được thực hiện. Cầu vồng ở đâu khi tôi cần lắm niềm tin vào những điều kì diệu? Và những niềm tin mãnh liệt vào một điều gì đó không có thực sẽ khiến con người ta hụt hẫng khi đối diện với thực tế.
Tôi thu mình lại, giữa cuộc đời, giữa mọi người. Tôi sợ cái cảm giác chỉ cần mình giang đôi tay rộng ra hơn chút nữa nhưng không một ai đáp lại, tôi sẽ ngã quỵ đi. Tôi bây giờ là trứng, tôi là ốc chui sâu vào thế giới vỏ của riêng mình…
Nhưng rồi tôi nhận ra tôi phải sống như cách cầu vồng tồn tại…
Và cuộc sống cũng thật nhiều điều bất ngờ! Tôi đã thấy cầu vồng trong đêm!
Có ai đã từng nói với ta rằng hãy đem tất cả những chuyện buồn của mình gửi cho cầu vồng, cầu vồng sẽ giúp ta quên nó.
Có ai đã từng nói với tôi rằng bảy sắc cầu vồng chính là bảy sắc màu của cuộc sống …
Khi nào ta hiểu được tất cả những điều đó ta sẽ lớn…
Nhưng sao ban đêm lại không thầy cầu vồng. Dù đêm ấy có mưa? Tôi cảm giác như cầu vồng là hiện thân của sự thanh khiết cầu vồng không xuất hiện trong màn đêm, không xuất hiện trong ánh sáng huyền diệu của ánh trăng, cầu vồng chỉ xuất hiện cùng với ánh nắng mặt trời.
Tôi thần tượng cầu vồng. Cái vệt dài đan xen những màu sắc ấy xuất hiện không dài, không nhiều như mặt trăng và mặt trời nhưng cầu vồng làm người ta mãi nhớ vì vẻ đẹp riêng, sự thu hút riêng của nó.
Tôi muốn sống như cầu vồng, thanh thoát, trong sáng, nhẹ nhàng. Tôi muốn khi tôi mất đi mọi người sẽ mỉm cười với tôi như ta đã mỉm cười với cầu vồng khi cầu vồng mất đi vậy. Cầu vồng không xuất hiện trong đêm, cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Chính điều đấy đã làm cho tôi có sức mạnh để vượt qua mọi điều thử thách trong cuộc sống sau này. Cầu vồng theo tôi mãi trong tuổi nghe chuyện cổ tích và cái tuổi nắng mưa thất thường…Và tôi lớn , tôi suy nghĩ chính chắn hơn, tôi nghĩ về tương lai, về cuộc đời về sự nghiệp của tôi và tôi vẫn gửi gắm ước mơ vào cầu vồng.
Có những điều ước dẫu tôi vẫn luôn cố gửi những mơ ước ấy về phía bầu trời nhưng những nguyện cầu ấy vẫn chưa được thực hiện. Cầu vồng ở đâu khi tôi cần lắm niềm tin vào những điều kì diệu? Và những niềm tin mãnh liệt vào một điều gì đó không có thực sẽ khiến con người ta hụt hẫng khi đối diện với thực tế.
Tôi thu mình lại, giữa cuộc đời, giữa mọi người. Tôi sợ cái cảm giác chỉ cần mình giang đôi tay rộng ra hơn chút nữa nhưng không một ai đáp lại, tôi sẽ ngã quỵ đi. Tôi bây giờ là trứng, tôi là ốc chui sâu vào thế giới vỏ của riêng mình…
Nhưng rồi tôi nhận ra tôi phải sống như cách cầu vồng tồn tại…
Và cuộc sống cũng thật nhiều điều bất ngờ! Tôi đã thấy cầu vồng trong đêm!