Xem lại ảnh rồi clip... Lại nhớ lớp... Nhớ những người bạn lần lượt rời bỏ ta đi, dù thân, dù không. Một nỗi nhớ đến quay quắt. Thời gian vô tình hay chính ta vô tình tới hờ hững, lạnh lùng. Giá mà khóc được cho những nỗi đau, những nỗi cô đơn từng trải để rồi quên đi thì xin khóc ngàn lần... Dù đã chỉ còn trong quá khứ...chỉ còn những mùa nhớ...
Xin được cất kí ức này nơi khác, để sống tiếp, để có thời gian suy nghĩ lại mình... Xin được nói tạm biệt... Chỉ một thời gian thôi... Rồi ta sẽ nhìn lại.