Một người bạn thân đã nói với tôi như vậy.................
Một người bạn đã luôn sẻ chia niềm vui nỗi buồn với tôi đã nói với tôi như thế...
Tôi thực sự hụt hẫng...
Tôi đã khóc..... khóc rất nhiều....
Người bạn ấy đã mang lại nhiều niềm vui nhưng cũng không thiếu những nỗi buồn. Nhưng chưa lần nào tôi như thế này...
Tôi đã khóc trong nỗi tuyệt vọng không thể tả...
Lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai tôi làm nước mắt tôi cứ trực trào ra...
Tôi không hiểu...
Tôi thực sự không thể hiểu được...
Tôi đã làm gì sai mà để cậu ấy nói tôi như vậy???
Tôi nằm khóc và suy nghĩ về lời nói ấy...
" Đừng giả vờ nữa! Màn kịch đã kết thúc rồi!"...
Câu trả lời mà tôi đã nhận được khi hỏi tôi đã làm gì...
Tôi đã cố gắng thuyết phục cậu ấy nhưng cậu ấy đã không cho tôi một cơ hội...
Tôi cố hỏi thì câu trả lời tôi nhận được lại càng cay đắng hơn...
" Tớ biết! Cậu biết thì cần gì phải nói nữa. Nhưng dù sao tớ cũng phải dành tặng cậu lời khen: Cậu giỏi lắm!"...
Tôi không thể nói gì được hơn nữa mà chỉ biết khóc...khóc...và khóc....
Tôi biết khóc không thể giải quyết được gì nhưng nó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần, tôi không phải kìm nén cảm xúc của mình...
Tôi không thể có được một cơ hội...
Tôi đã nói: "Hãy nói cho tớ biết đi dù cậu không cho tớ giải thích cũng được" nhưng tôi chỉ nhận được vỏn vẹn một chữ: "Không".....
Tôi đã van xin nhưng không ích gì. Cậu ấy đã quá căm thù tôi....
"Đừng bao giờ làm phiền tớ nữa. Đồ giả dối!"....
Ba chữ ấy xoáy sâu vào tim tôi...tưởng chừng như không thở được...
Có lẽ tình bạn của chúng tôi đã kết thúc ở đây mà không có một lời giải thích....
Tôi thực sự... thực sự không hiểu tôi đã làm gì sai....
"ĐỒ GIẢ DỐI"! Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quên được...
Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thôi: "Hãy cho tớ biết tớ đã làm gì....Hãy cho tớ một cơ hội... Để tớ được nói tớ không giả dối... Tớ xin cậu!!!"